Du Lịch

Thứ Hai, 22 tháng 8, 2011

Truyện ngắn dài kỳ Lấy chồng Tây

( Hải Ninh blogs) Hải Ninh ít khi viết truyện. Nhưng ở trong làng blog của các nhà thơ nhà văn nên cũng mạo muội ra mắt truyện ngắn dài kỳ Lấy chồng Tây. Rất mong nhận được sự góp ý chân thành từ các nhà văn:
Kỳ 1: Sao gái làng lại lấy chồng Tây!
Năm năm, khoảng thời gian không đủ dài để thay đổi không gian của một ngôi làng thuần nông, ấy mà ông bạn gọi điện nói làng khác lúc ông đi đến nỗi về không nhận ra thì đó là điều quả thực đáng buồn cười. Vừa xuống xe ông Văn vừa lẩm bẩm. Thế mà đi trên con đường nhỏ dẫn vào làng mà từ nhỏ tới giờ ông đã gắn bó, có một cảm giác xa lạ quá chừng. Vẫn cây đa đầu làng, vẫn giếng nước, sân đình còn đây, cái sự lạ mà ông cảm nhận được chính là những ngôi biệt thự nằm san sát nhau mà 5 năm trước thời ông ở làng, những ngôi nhà ấy toàn nhà cấp 4 sập xệ, giống căn nhà của ông bây giờ. Quái lạ trong làng toàn người bám ruộng bám cây lúa củ khoai để sống, cả làng này xưa nay có mấy người làm quan đâu mà sao nhà họ còn to hơn nhà thành phố. Ở vùng quê khác họ giàu nên khi gần làng mọc lên các khu công nghiệp, còn cái làng nơi ông ở heo hút xa xôi với thành thị, đường sá giao thông không thuận lợi, mà nhìn xung quanh cũng chẳng có khu công nghiệp nào mọc lên. Chắc giữa làng có bãi vàng, giả thuyết này cũng không đúng, bởi ông chỉ xa làng khi 2 cậu con trai vào Nam học đại học, ông phải vào đó tìm việc làm và dăn dạy chúng, chứ thời gian trước ông quá hiểu từng gốc rạ ngoài đồng, làm gì có vàng. Ông Văn vừa đi vừa suy nghĩ miên man đến khi chân chạm ngõ.
- Giỏi thật, tài thật có 5 năm mà làng giàu lên trông thấy, nhà lầu xe hơi đếm không hết. Bây giờ nhìn quanh làng mỗi nhà mình với mấy hộ nữa là còn cảnh lều tranh ,mái rạ. Không biết,làng mình làm gì mà nhiều tiền thế hở bà? Vừa nói ông Văn vừa nhìn sang bà Mai với vẻ ngạc nhiên.
- Ôi dào ôi! Chuyện giàu của cái làng này bắt nguồn cơn từ việc cái Bông con ông Sắn lấy chồng Tây, rồi nó thấy bên ấy, người ta thích lấy con gái làng mình, nó gửi tiền về nhiều lắm rồi mai mối cho một số đám con gái trong làng, thế là ngoại tệ từ đó về làng nhiều lắm, người ta giàu lên cũng phải.
- Thể nào bước chân về làng mà tôi thấy lạ, làng làm nông nghiệp mà đồng lúa bỏ hoang ngập cỏ, trong khi đó con gái trong làng vắng như chùa bà Đanh, cứ tưởng chúng nó kéo nhau lên khu công nghiệp làm ai ngờ.
Bức 'Thiếu nữ và cá'. Hình ảnh trong tranh Dương Tuấn Kiệt thường được cách điệu, đơn giản và nhẹ nhàng.
Bức "Thiếu nữ và cá". tranh Dương Tuấn Kiệt
Rồi ông kể chuyện hai thằng con trai với bà. Nghĩ đến hai thằng con trai mà ông thấy chua xót, nuôi nó từ nhỏ đến lớn ăn học thành người, đỗ đại học cũng là lúc ông phải rời xa cái làng này để lên đó làm thuê nuôi chúng ăn học, có công việc ổn định, nói về thăm làng mà đứa nào cũng lắc đầu nguầy nguậy, không có cái làng này thì làm sao chúng nó lên người. Rồi ông hỏi chuyện con cái Út:
- Thế cái Út đi đâu mà chưa về, không có lẽ bà cũng cho nó lấy chồng Tây rồi à.
- Nó đi làm công nhân xã bên, tôi nhất quyết không cho nó lấy Tây hay lấy Tàu gì cả. Thiếu gì đám đàng hoàng tử tế việc gì mà phải gả con nơi đất khách quê người.
Thấy bà nói cũng có lý, ông Văn ngồi trầm ngâm suy nghĩ, lấy chồng ngoại,tiền thì có thật nhưng mà coi như mất con, mà ở nơi đất khách ấy, tiếng Tây tiếng Tầu chẳng hiểu gì mà vẫn sống được cũng thấy lạ. Rồi ông chột rạ khi nhớ đến việc ông xem truyền hình thấy nói con gái đi lấy vợ nước ngoài khổ lắm bị đối xử như súc vật, thậm chí bị đánh đập và giết hại. Nghĩ đến đây ông thấy rung cả mình.
- Nhất quyết bà không được cho cái Út lấy chồng Tây, chồng Tầu đâu nhé.
- Cái gì mà nhất quyết không cho con lấy chồng Tây. Tiếng ông Sắn sang sảng từ ngoài sân. Nghe nói ông mới đi làm xa về thăm quê nên tôi sang thăm ông, chắc ông kiếm nhiều tiền mang về cho bà ấy lắm nhỉ?
- Đúng là ông Sắn rồi, ông bạn từ thủa còn nối khố. Thế mà tôi tần ngần mãi không nhận ra. Mấy năm trước còn quần gụ đi cày mà nay nhìn ông như quan chức, nhàn hạ, lại béo trắng ra thế kia, ăn mặc toàn gấm nhung lụa là.
Nói thật với ông, phúc đức đều do hai đứa con gái tôi, cái Bông với cái Hạt thì ông còn lạ gì, hồi bé chúng chẳng nhõng nhẽo đòi sang nhà ông chơi rồi ở lì đó mãi không chịu về. Tôi cứ nghĩ rằng chúng nó sẽ lấy hai thằng con trai ông. Ai ngờ chúng nó lại sính đồ ngoại, lấy chồng được một năm mà tiền gửi về cho bố mẹ dưỡng già nên cũng dư dả,không vất vả như trước. Ông Sắn Tràng giang một hồi.
- Người ta vẫn nói Cha mẹ nuôi con bằng trời bằng biển...chúng nó có hiếu thế là tốt đó. Số ông sướng thật. Ngày trước các cụ thi nhau đẻ con trai, nhưng bây giờ ông sướng hơn tôi. Vất vả nuôi con ăn học mà bây giờ bố mẹ cũng chả cậy nhờ được gì.
- Hay là ông cho cái Út sang bên ấy mấy chị em nó cho vui. Mà còn có tiền giúp gia đình. Ông Sắn mach nước.
- Nói thật với ông, tôi cũng đang nghĩ đến chuyện lập gia đình cho cái Út nhưng mà tôi nhất quyết chỉ gả chồng gần nhà. Các cụ nói rồi, Có con gả ở gần nhà, có bát canh cần nó cũng mang cho. Cái Út vừa ngoan lại xinh đẹp nhất làng, đám con trai trong làng nhìn thấy có mà them rỏ dãi, việc gì mà phải gả tận bên Tàu, bên Tây. Vừa nhấp ngụm trà ông vừa gật gù đắc trí.
( Còn nữa)
Hải Ninh blogs

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét